Bóc tem thêm phát nữa
.
Truyện kể rằng ngày xưa ở một làng hẻo lánh gần rừng núi có hai vợ chồng
nông phu rất phúc hậu. Họ sống nghèo nàn nhưng rất thương yêu quí mến
nhau. Và dù phải làm lụng vất vả để sinh sống họ vẫn thấy tràn đầy hạnh
phúc.
Nỗi khổ tâm duy nhất là tuy kết hôn đã lâu năm vẫn chưa có
con. Hai người ngày đêm cầu nguyện cũng như tìm thầy xin thuốc khắp nơi
để mong được hoài thai.
Không biết lời cầu nguyện của vợ chồng
nông phu được đáp ứng, hay uống thuốc hữu hiệu, một năm sau sinh đôi
được hai gái. Dù sao họ tin tưởng là Trời Phật đã cảm lòng thành nên
sung sướng vô cùng, đặt tên cô chị là Kim Hoa, và cô em là Ngân Hoa.
Kim Ngân Hoa được cha mẹ cưng chiều, nhưng rất ngoan và khỏe mạnh quanh năm không hề có bệnh tật gì.
Ngày tháng trôi qua, hai cô càng lớn càng xinh đẹp, làng trên xóm dưới đều nghe danh tiếng. Suốt ngày mối mai tấp nập.
Những
người giàu sang quyền quí cũng như bạn bè thân sơ của cha mẹ Kim Ngân
Hoa đều muốn cưới một trong hai cô về làm con dâu nhà mình. Vợ chồng
nông phu thương con nên không theo phong tục cổ gả chồng sớm cho con.
Hai cô càng lớn càng xinh đẹp và càng nhất quyết không sống rời xa nhau,
nên cũng từ chối tất cả những lời cầu hôn.
Đến năm 16 tuổi, một
hôm khí trời sang thu lạnh, Kim Hoa bỗng sinh bệnh. Ban đầu cô cảm thấy
đầu nặng chân nhẹ, toàn thân rất đau đớn khó chịu. Ban ngày tuy nói cười
được nhưng ban đêm thì lên cơn sốt nóng như lửa đốt. Miệng và lưỡi đều
khô bỏng nức nở, cả thân mình hiện đầy chấm mụn đỏ lở loét.
Vợ
chồng nông phu kinh hoảng lo lắng, đón mời thầy thuốc đến thăm bệnh.
Thầy nào thăm xong cũng chỉ nhìn, cho vài vị thuốc cầm chừng lắc đầu bảo
bệnh nặng quá, chỉ còn nhờ Trời.
Kim Hoa uống thuốc gì cũng
không đỡ, trái lại bệnh càng nặng thêm. Ngân Hoa săn sóc chị ngày đêm
không rời. Kim Hoa bảo em tránh xa mình vì thầy lang bảo bệnh này sẽ bị
truyền nhiễm. Ngân Hoa quyết tâm ở lại cạnh chị săn sóc, chỉ tiếc rằng
không thay được chị chia sẻ bớt đau khổ. Kim Hoa nhất định đuổi em ra
khỏi phòng bệnh, bảo em phải sống để phụng dưỡng cha mẹ già. Ngân Hoa
vẫn không vâng lời, ở lại săn sóc chị.
Chỉ mấy hôm sau Ngân Hoa
bị lây bệnh và cùng chị nói lời trối cuối cùng với bố mẹ: “Chúng con
chết rồi nhất định sẽ biến thành một thứ dược thảo, để cứu sống những
người mắc bệnh đậu mùa. Chúng con xin bố mẹ tha tội chúng con đi trước,
chúng con sẽ đợi bố mẹ ở thế giới bên kia, và xin cảm đội công ơn bố mẹ
nuôi dưỡng.”
Vợ chồng nông phu trong sự đau đớn cùng cực, chôn hai con gái chung một mồ để hai cô giữ trọn lời nguyền.
Cách
ít lâu, từ trong mộ của Kim Hoa và Ngân Hoa mọc ra một thứ cây leo. Chỉ
vài tháng sau, cây trưởng thành, lá màu lục đậm rất sum suê. Đến mùa
hạ, cây nở ra thứ hoa đối chiếu nhau màu vàng và màu trắng sóng đôi.
Hoa rất xinh đẹp, rất hòa hợp nở từ cạnh của cành dây leo, và cũng rất dễ bị tổn thương vì hoa quá mong manh.
Người
làng đến thăm mộ Kim Ngân Hoa để xem giống hoa lạ, và mách miệng nhau
lời thề nguyện của hai chị em: “Chết rồi sẽ biến thành một thứ dược thảo
để cứu người” nên đặt tên hoa ấy là Kim Ngân Hoa.
Kim Ngân còn có nghĩa hán việt là Vàng Bạc Nữa đó các Bạn ạ!